Chương 6: Tên Báo

Linh Khí Khôi Phục: Mỗi Ngày Ta Rút Một Kỹ Năng

Thư Mộng Nhân

4.716 chữ

14-04-2024

Lâm Thu là một đứa trẻ mồ côi, hắn đã rời khỏi trại trẻ khi vừa tròn 15 tuổi.

Điều này đồng nghĩa với việc hắn phải tự mình bươn trải. Trợ cấp học tập sẽ được quốc gia giàu mạnh hỗ trợ với mục tiêu phổ biến mười hai năm giáo dục bắt buộc nhưng nếu chỉ học tập thì cũng không thể no bụng, cũng không thể đóng tiền nhà.

Lâm Thu còn phải tích luỹ tiền học đại học. Đó là lý do tại sao mỗi lần, hắn đều gấp rút đi làm thêm.

Nơi Lâm Thu làm thêm có biển tên cực kỳ ấn tượng "Có đẹp không?'

Hắn chạy nhanh tới chỗ làm việc và được một ông chú trung niên đón ở cửa, đó là Vương Đức người phụ trách quán ăn.

"Tiểu Thu, sao hôm qua ngươi không đến làm việc?"

“Quên đi chú Vương, hôm qua ta suýt bị xe tông nên không thể tới.”

“Ngươi ổn chứ?”

“Chú thấy ta giống như bị làm sao ư?”

“Vậy thì tốt, nhanh đi làm đi.”

Lâm Thu không nói nhảm, nhảy lên xe điện xuất phát. Sau khi phi xe đến phố ăn vặt, hắn lấy điện thoại di động ra và bắt đầu điên cuồng nhận đơn đặt hàng. Sau khi nhận vài đơn hàng, hắn bắt đầu đến những cửa hàng khác nhau để nhận đơn hàng.

"Sếp, bánh xèo đã làm xong chưa?"

“Tiểu Thu, cửa hàng đông quá, ngươi tự làm đi.”

“Tuỳ chú.”

Lâm Thu nhanh chóng lao vào khu bếp bận rộn của ông chủ, một lúc sau đĩa bánh xèo thơm đã sẵn sàng. Hắn đóng gói đơn hàng nhanh chóng rồi tới địa điểm tiếp theo.

“Ông chủ, trà sữa đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi đây, cầm lấy đi, nhớ để ý ghi chú.”

Sắc mặt Lâm Thu không thay đổi, có người lại muốn nhờ vả người giao hàng. Hắn nhấc cốc trà sữa lên, thấy tờ ghi chú viết:

“Anh ơi, em mua trà sữa tặng anh, anh tới chợ vật liệu xây dựng mua giúp em một bao xi măng nhé, nếu không em sẽ đánh giá anh không tốt đâu.”

Trời ạ! Tính tình gì mà tệ thế này! Một bao xi măng ư?

Chuyện nhỏ chuyện nhỏ! Địa điểm tiếp theo!

“Tiểu Thu à, nhìn ghi chú đi.”

Lâm Thu: ...

Hôm nay hắn đi ra ngoài quên xem lịch sao?

“Anh giao hàng ơi em "ăn gà" bật hack ở quán net Giang Hải, bây giờ bị người ta giữ lại, phiền anh trong lúc giao hàng thì gọi thêm vài người tới đây, tới 1 người em gửi thêm 300 đồng! Dù nắng hay mưa, em ở quán net chờ anh! Rất nguy cấp!”

"Ăn gà: thuật ngữ chỉ hành động chơi game."

Chơi game lại còn bật hack, đáng đời ngươi bị người ta đánh, lại còn mang tới 1 người đưa 300, ta sợ phải làm ngươi rỗng ví!

Một bên Lâm Thu nhanh chóng gói phần đồ ăn lại, một bên đăng tin nhắn vào nhóm công việc "Có đẹp không?"

“Có anh em nào đang ở gần quán nét Giang Hải trên phố ăn vặt không, có chút việc cần giúp, mỗi người 300 đồng!”

Chỉ vài giây sau hắn nhìn thấy con số tin nhắn trong nhóm tăng vọt tới 99+.

“Ta đến!”

‘Đã biết!”

“Thu ca chờ ta!”

“Tiếc quá, ta ở quá xa.”

Lúc Lâm Thu đưa thức ăn tới quán net Giang Hải, bên ngoài đã tụ tập hơn 20 thành viên của đội "Có đẹp không?".

Lâm Thu vẫy tay và nhóm người kéo nhau vào bên trong, hắn nhìn thấy có bốn năm thanh niên đầu tóc loè loẹt màu hoa sói đang vây quanh một thanh niên béo ú. Tên cầm đầu tóc vàng nhìn thấy đám người bước vào thì cười nhếch mép.

“Tên béo này, con mẹ nó không phải mày lợi hại lắm sao? Tao đang ăn gà lại bị mày bật hack hại chết, đồ ngu! Hôm nay tao nhất định sẽ cho mày biết mùi cúc hoa sưng đỏ là như thế nào!”

Tên béo nghe xong thì hoảng sợ, vô thức giơ tay che mông lại, hắn không biết tại sao bản thân lại xui xẻo như vậy.

Hắn đang muốn "ăn gà" lại được hệ thống ghép đội ngẫu nhiên với người trong quán net. Quan trọng là lúc thắng trận lại còn gọi tên của đối phương rồi chửi to tiếng, sau đó bi kịch bị đối phương bắt ngay tại trận.

Hắn đang muốn nói vài lời nhận lỗi sai về phía mình thì nhìn thấy Lâm Thu dẫn một đám người hùng hổ đi tới. Xem ra cứu binh của hắn đã tới rồi!

“Có giỏi thì mày nói lại lần nữa? Có tin tao gọi một tiếng sẽ có mười mấy huynh đệ tới đây xử lý mày không?”

Mấy thanh niên nghe xong thì cười như điên.

“Ai gu, buồn cười chết tao, mày gọi đi, mày có gọi rách cổ họng cũng không có ai tới đâu.”

Lâm Thu liếc mắt ra hiệu, tên béo liền hiểu ngay, hắn hét lên một tiếng:

“Rách cổ họng!”

Lâm Thu bị mạch não thần kỳ của tên béo làm cho choáng váng nhưng vẫn phối hợp diễn xuất với hắn, huy động một đám cứu trợ bên ngoài.

"Dự bị!"

“Một!”

“Hai!”

“Xin chào, ông chủ!”

Tên béo: ...

Mẹ kiếp, sao ngươi lại gọi ta là ông chủ? Lại còn dự bị, một, hai là cái quái gì vậy?

Tên tóc vàng: ???

Thì ra câu "rách cổ họng" thật sự hiệu nghiệm, lần sau lúc đánh nhau nhất định phải thử một lần. Tên tóc vàng quỳ ngay tại chỗ ôm lấy bắp đùi tên béo.

“Đại ca, ta sai rồi, trên ta có mẹ già 80 tuổi, dưới có con nhỏ, mong ngươi mở tấm lòng rộng lượng coi những lời ta nói chỉ là cái rắm, tha cho ta!”

Mặt tên béo thoả mãn cười cười.

“Mau cút đi, lần sau mở to mắt ra mà nhìn.”

Tên tóc vàng thở phào nhẹ nhõm, bỏ chạy cùng mấy tên đàn em.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!